Thơ
Ngânty
THU MUỘN
Lá thu lăng đăng trong chiều
Chút t́nh lưu luyến nắng thêu lá cành
Lẻ bầy chim hót thất thanh
Thời gian đứng lại mong manh giọt gầy
Tàn thu rơi rụng quanh vây
Rào thưa lác đác tím dây hoa nào
Nỗi niềm khép nép muốn trao
Sợ nàng thu giận. Th́ thào vu vơ.\.
GIỮA NGỘ TRI
Thưa em từ buổi hững hờ
Ta chơi cung nguyệt ngâm thơ thưởng đàn
Ḷng xưa một thuở đa mang
T́nh xưa chắc cũng lỡ làng điệu thơ
Vườn thơ từ vắng người thơ
Mặc cho gió lạnh thững thờ vào ra
Trước sau cũng một lần xa
Tuy buồn nhưng đă. Xót xa mà ǵ?!
Cảm ơn em cuộc chia ly
Vẫn c̣n lại , giữa ngộ tri, ấm nồng ./.
KHOẢNH KHẮC
Khi ta nắm bàn tay em
Ḷng cứ ngỡ khoảnh khắc dài hóa đá
T́nh yêu từ vạn kỷ
Chợt hiện về trong đôi mắt em đen
Lời yêu thương ta nguyện trao dâng
Đă ngọng nghịu không thành tiếng nói
Con tim ḥa cùng nhịp gọi
Sao nghe dại khờ như thuở à ơi!
GIỮA HUẾ
Huế ơi, Huế chảy riêng ḍng
Chiều nay giữa Huế nghe ḷng nôn nao
Nghiêng nghiêng nón mỏng má đào
Ai qua đ̣ để sóng xao đôi bờ
Tràng Tiền mấy nhịp nên thơ
Sông Hương nước lặng đợi chờ t́nh em
Một chiều phố lạ thành quen
Một lần để nhớ thành tên gọi người.\.
BỖNG DƯNG
Bỗng dưng trời đổ cơn mưa
Cho chiều tắt nắng, giọt thương th́ thào
Bỗng dưng ḷng thấy nôn nao
T́m vần thơ cũ ngâm vào không gian
Ngoài kia ḍng nước chứa chan
Mờ mờ thấp thoáng ngút ngàn cánh chim
Bỗng dưng đôi mắt ngó t́m
Bỗng dưng choáng ngợp con tim bao ngày…
THẦM LẶNG
Em buồn như cỏ dại
Ḷng anh nương gió chiều
Hẹn gặp nhau cuối ngơ
Giữa khoảng trời đ́u hiu
Con đường ṃn quanh co
Nắng vàng rơi khe khẽ
Bàn chân đi nhè nhẹ
Thật lâu lặng nh́n nhau
Bàn tay nắm bàn tay
Nghe vạn lời không nói
T́m nhau hơi thở gọi
Thoảng hương dại lưng trời.\.
TIẾNG GUỐC ĐÊM KHUYA
Tiếng guốc vọng lên giữa đêm trường thao thức
Em về đâu
Cho anh mơ giấc mộng ngàn thâu!
Những canh khuya bóng trăng tỏa mái đầu
Ngang qua đó, bên nhà ai, em có biết:
Một kẻ ôm thơ ngồi chờ giây phút
Được nh́n em về
Nghe tiếng guốc nhẹ rơi?
Tiếng guốc em hay nốt nhạc muôn lời?
Mà tay anh buông phím đàn bối rối
Nỗi niềm riêng bao ngày muốn nói
Sao nghe ứ đọng bờ môi.
Thời gian, tiếng hát, nụ cười../
T̀NH THƠ
Ta c̣n lại ǵ sau những ngày rong rêu phố thị
Em c̣n lại ǵ bên kia mái đầu xanh?
Tuổi thơ là niềm hoài vọng long lanh
Và hôm nay sẽ đi về quá khứ.
Ôi tháng ngày đong đầy nỗi nhớ
Ta trốn t́m trong chiếc bóng thời gian
Ta mải kiếm t́m để h́nh hài em
Một lần hiển hiện như muôn lần vẫn thế.
Mà cuộc đời là tṛ chơi huyền bí
Ta sợ cái tṛn đầy sẽ giết chết ḷng nhau
Nên ta măi làm kẻ mộng mơ giữa đêm thâu
Chỉ xin đôi lần ghé qua bờ bến lạ.
Sài G̣n 16-05-2003
|
|
VIỄN PHƯƠNG
Ra đi từ độ luân hồi
Bàn chân ṃn mỏi dưới trời điêu linh
Quê hương khắc khoải dặm tŕnh
Những chiều sương khói nghe t́nh ngổn ngang
Con tim mấy bận bàng hoàng
Viễn phương mới hiểu lang thang kiếp người.
CHIỀU ĐĂ KHÉP
Này em ạ, có lẽ chiều đă khép
Nắng mong manh đôi sợi nhớ rưng ḷng
Gió qua sông lạnh lùng kỷ niệm
Lùa về đây những ngày tháng chờ mong.
Cánh thời gian sải dài qua kư ức
Chút buồn nào vương măi nỗi niềm ai
Chiều bâng khuâng, với nửa chiều e ấp
Người mênh mong để ḷng nhớ thương hoài.
Chiều khẽ nhạt trăng mờ nằm thao thức
Áng mây qua man mác dáng ai buồn
Đưa chiều vàng đi về tận cuối thôn
C̣n đứng lại một bóng chiều quạnh vắng.\.
GIỮ CHO NHAU
Ta dù biết mùa xuân rực nắng
Nhưng không đâu- chỉ nắng ấm đôi ngày!
Giữa vô cùng ta xin tạ cùng ai
Đă hờ hững cho xuân qua hờn dỗi
Tạ ơn người giữa cuộc đời nông nổi
Đă quen nhau yêu mến đến bao ngần
Giờ mùa đông ta dầu nhớ ngày xuân
Xin cứ vậy, chỉ là trong hoài niệm
Một năm dài xuân qua đâu cùng khắp
Mà ư ta cứ đi suốt quanh năm
Sợ xuân nồng không ấm đủ thu phai
Ngày hạ đến nồng nực, ai đoán hết
Và đông nữa, tháng ngày xa biền biệt
Ta không đành ở lại với xuân đâu
Ta u sầu hay người có sầu đau
Th́ xin giữ cho nhau bao ngày ấy
ĐỪNG HỎI
Kiếp trầm luân miệt mài đôi chân mỏi
Th́ hỏi chi hai tiếng “cuối cùng”
Chữ định mệnh in hằn trên cát
Bước vô cùng xin về giữa trần ai..
CHIỀU NGẮM PHỐ
Ta ngồi ngắm phố đông vui
Chợt rưng rưng dạ bùi ngùi giọt mưa
Ḷng chiều quạnh quẽ vắng thưa
Đế nghe dội lại chút thừa yêu em
Trần gian ướt mọng mắt đen
Đôi chân ṃn mỏi giữa miền trùng sinh
Ta từ cơi mộng nguyên trinh
Gặp em giữa chốn lung linh sắc màu../
HỨNG V̀ SAO LẠC
Đèo mây heo hút bụi đời
Ngăn chia đôi đứa phương trời đă lâu
Chừ đây ngó ư thâm sâu
Vượt ngàn sương gió gặp nhau chốn này
Bàn tay ta nắm bàn tay
T́nh thơ lai láng trao ngay tâm t́nh
Từ nay muôn vạn dặm tŕnh
Ta cười ngất nghểu giữa miền phù du
Em về mở cánh song thu
Trăng tṛn bao thuở âm u lại cười
Em ta ra đứng bên trời
Hứng v́ sao lạc đă rơi đêm nào.
ĐỒNG VỌNG HƯƠNG XUÂN
Xuân lại về trên quê người vồn vă
Những ngă đường sắp đón tết xôn xao
Ánh lên trong mắt cả một chiều xa quá
Bước lang thang bỗng thấy ngại ngùng.
Sáu mùa xuân dệt bao nỗi nhớ mong
Giăng mắc hồn giữa cơi ḷng viễn xứ
Thêm xuân nữa với bao t́nh ấp ủ
Nghe buồn rơi đồng vọng tháng năm xưa.
Ḷng chợt thèm chút dư vị ấm nồng
Của t́nh thân giữa những lời mời mọc
Sẽ bớt bơ vơ tháng ngày lạc lơng
Cành mai chờ ươm nắng nở đầy bông.
|