![]()
|
|
HÃY THẢ HỒN CHỐC LÁT Mưa Sài gòn thật ồ ạt, và ồ ạt hình như cũng là một tính cách của vùng đô hội này, có lẽ như vậy cho phù hợp với lối sống hối hả của con người ở đây chăng?! Công việc không được lơ đãng đã đành, trường lớp xôn xao cũng tạm được, nhưng ra phố mà không thư giãn được thì thiệt thòi quá lắm. Nhìn trên phố chỉ thấy những dòng người vồn vã, những khuôn mặt ứ đọng niềm lo. Chao ôi, tôi đi lơ ngơ giữa phố Sài gòn mà chợt thấy ngỡ ngàng quá lắm, thấy hụt hẫng như Thượng đế đã bỏ quên mình. Tôi trở về phòng trọ, căn phòng nhỏ dành cho sinh viên chẳng vui vẻ mấy nhưng cũng có chút ấm áp của sách vở. Ngồi vào bàn, tôi với lấy cuốn Mưa nguồn và đọc. Tôi là người lãng đãng, đang đọc, tôi chợt quên đi một hồi lâu rồi mới lặp lại: “Thưa rằng ly biệt mai sau – Là trùng ngộ giữa hương màu nguyên xuân”. Con người tôi bắt đầu lâng lâng chi lạ. Tôi đã đọc Chào nguyên xuân cả tá lần nhưng những lần trước tôi đọc hối hả lắm thì phải. Và hối hả như vậy là lối sống của cả những lớp người đấy. Người ta vừa ngấu nghiến ổ bánh mì vừa đọc lướt trên mặt báo. Thế đây, cuộc đời chỉ đáng để hời hợt thế thôi sao? Chính vì thế đã quen cho nên nhiều khi đọc, người ta cũng chẳng cảm nhận được gì. Người ta có chịu thả hồn để suy tư đâu. Nội cái chữ “thả hồn” cũng làm cho trí óc của người ta phản đối rồi. “Thả hồn” là mơ màng, là phi thực tế. Nhưng người ta sẽ hiểu được gì sau những lời dường như quá mơ màng ấy? Người viết trong trạng thái lâng lâng mà hạ bút còn người đọc thì đem óc hơn thiệt ra phân bua, thử hỏi làm sao giao cảm được! Sẽ có người bảo rằng còn thời gian đâu mà suy với tư. Tôi cũng thế, cứ vùi đầu vào sách vở, đâu dám bỏ phí khắc thời gian nào. Nhưng đặt lại vấn đề, mình vội vàng như vậy để làm gì? Chúng ta đi tìm cuộc sống (chúng ta học để có một đời sống khá hơn hiện tại) nhưng lại đặt cuộc sống ở bên lề, chúng ta không chịu hòa đồng với hiện tại. Chúng ta không thể sống với hiện tại được nếu cứ mải lo lắng về tương lai. Nhiều lúc tôi thấy mình quá vô lý. Tôi muốn quên đi sách vở, muốn bỏ trường lớp, nhưng có lẽ tôi chưa đủ can đảm nên rút cuộc lại ngoan ngoãn ngồi vào bàn. Con người đời nay không chịu làm hòa với hiện tại mà cứ vùi đầu vào quá khứ hoặc mơ màng với tương lai. Chúng ta dẫm lên hiện tại, sỉ nhục nó, hất hủi nó nhưng đâu có biết chính trong khi ấy là chúng ta đang sỉ nhục, hất hủi chính chúng ta. Nhiều lúc tâm tính nổi loạn trong tôi lại trổi dậy, tôi muốn đốt, muốn phá, muốn cãi lại tất cả mọi người, và tôi biết một ngày nào đó tôi sẽ làm những việc ấy như một dấu hiệu kêu cứu. Tôi biết anh, cả chị nữa, những người như tôi, đang nhen nhóm những mầm mống như vậy. Nhưng vì cuộc sống… Lại là cuộc sống! Thực có phải là vì cuộc sống không hay chỉ là để tiến nhanh đến cõi chết. Mọi người muốn được ở lầu cao, muốn được ngồi nhà hàng sang trọng, muốn nghênh mặt lên để cười với đời. Tôi biết anh chị đã làm được như vậy, nhưng có lẽ rất nhiều anh chị chưa một lần ngồi đâu đó ở một góc phố đìu hiu để sống với những giây phút lặng thầm. Những đêm mưa, cùng dăm ba người bạn ngồi thâu đêm ở một quán nước vỉa hè, không nói hoặc nói rất ít, chỉ để nghe tiếng nước trôi trong cổ họng, tiếng nước tuôn ở ngoài hiên và tình người dâng lên trên khóe mắt. Đêm nay tôi lại tìm đến quán nước. Phố phường dường như chân thật hơn với những quán nước như vậy. Tôi gọi nước uống và chợt nghe giọng tôi như vọng lại từ những cõi xa xăm. Cái dáng bà quán sao xa lạ quá chừng dù rằng tôi đã đôi lần ngồi ở đó. Góc phố đêm thấp thoáng những bóng người co ro. Bác xích lô mải thu mình trong chiếc áo mưa lộm cộm. Tất cả, tất cả cứ lặng lẽ như đêm mưa mùa đông. Kỷ niệm những đêm mưa mùa Đông ở Đà nẵngSài gòn, 17-11-03 Thanh Hòa |
Send mail to
giacothien1011@yahoo.com.au with questions or comments about this web site.
|